Thứ Sáu, 20 tháng 9, 2013

Tiên phong Mẹ ơi!!!.

Thời kì thăm nom đã sắp hết

Mẹ ơi!!!

Đó không phải là lời nói trong lúc tức giận. Để xem mẹ mang đồ ăn ngon gì tới đây nào”. Nhìn mẹ ăn ngon như là bao nhiêu ngày rồi chưa được ăn cơm vậy. Giờ bố không yêu, mẹ không thương, thì còn gì níu giữ anh ta nữa, còn gì để lo lắng nữa đây.

Vừa nói anh ta vừa mở cái túi mà mẹ Lưu Cương để bên cạnh mình ra, không ngờ bao nhiêu đồ trong đó xổ tung ra hết.

Lưu Cương xót xa xoa chân cho mẹ: “Mẹ, sao mẹ không đi ô tô? Sao không mua đôi dép khác vậy?”. Mẹ Lưu Cương cảm động lắm, nói “Cảm ơn cậu”, rồi ăn. Không đợi bà đáp, viên quản giáo hờ hững tiếp lời: “Mẹ cậu đi bộ tới đây đấy, dép rách hết từ lâu rồi”. Hôm đó thời tiết rất lạnh, Lưu Cương đang cùng “đồng bọn” bàn cách vượt ngục, thì bỗng dưng quản giáo gọi: “Lưu Cương, có người đến thăm”.

Mẹ đã đi bộ tới đây, giờ lại đi chân đất trở về thì con trai mẹ còn đáng làm người không?”. Lưu Cương cúi đầu, hỏi mẹ: “Mẹ ơi, bố con khỏe nhiều chưa vậy?”. Là mẹ. Mẹ luýnh quýnh giảng giải: “Đừng trách mẹ, tại trong nhà quả là không còn thứ gì đáng giá để bán…”.

Là ai vậy nhỉ? Lưu Cương líu ríu bước chân theo quản giáo, nhìn thấy người đó, Lưu Cương lặng người.

Mái tóc đã bạc hết, lưng còng thêm bao nhiêu, người gầy gò ốm yếu, áo xống bạc màu và có vài chỗ thủng, bên cạnh là hai chiếc túi vải đã sờn rách. Bao nhiêu đau thương và tuyệt vọng, anh ta gửi bức thư rốt cục: “Nếu bác mẹ vẫn không đến, thì họ sẽ mãi mãi không còn đứa con trai này nữa„. Lưu Cương là một tù phạm tội móc túi, vào tù đã một năm rồi, mà không có ai tới thăm.

Trái tim Lưu Cương như bị ai bóp nghẹt. Lưu Cương òa khóc, mọi người có mặt trong phòng đó đều khóc theo. Bố con sắp khỏi rồi, chỉ nhắn nhủ con một điều: đừng trách ông ấy, cố gắng cải tạo cho tốt để sớm được về với bác mẹ”.

Đợi mẹ ăn xong, Lưu Cương nhìn đôi chân vừa đỏ, vừa sưng, lại có nhiều vết xây xước của mẹ, hỏi: “Mẹ, chân mẹ sao vậy? Dép của mẹ đâu?”. Mẹ vừa lau mắt, vừa nói: “Lưu Cương, mẹ đã nhận được thư con.

Đừng trách bố đang tâm, thực ra là do không dậy được nên mới… Bố con đang ốm, mà đường thì lại xa…”. Viên quản giáo lại đặt đôi đũa vào tay mẹ Lưu Cương, cười cười: “Mẹ cháu cũng tầm tuổi như bác, ăn một bát mì do con trai mời có gì mà không dám chứ?”.

Nếu bố con khỏe thì đã đến thăm con từ lâu rồi, đừng trách ba má nhé”. Không đợi Lưu Cương cất lời, nước mắt mẹ đã thổn thức chảy.

Lưu Cương như phát điên, quát lên: “Mẹ, đây là cái gì?”. Lúc này, viên quản giáo bưng một bát mì tới trước mặt mẹ, nói: “Mời bác ăn bát mì rồi hãy nói chuyện”. Nhìn thấy những bạn tù khác, cứ dăm bữa nửa tháng lại có người tới thăm, mang bao nhiêu đồ ăn ngon theo, Lưu Cương chạnh lòng, viết thư cho bác mẹ tới thăm mình, không phải vì thèm ăn uống, mà là vì nhớ bác mẹ.

Mẹ hứa, một mực sẽ để ông ấy được gặp con, nên mới…”. Viên quản giáo lặng lẽ lau nước mắt, đi ra ngoài. Đi bộ ư? Từ nhà tới đây hơn một trăm kilomet, đường lại khó đi. Trước khi chết, ông ấy nói, chưa được nhìn thấy con lần cuối nên trong đau lòng lắm.

Mẹ Lưu Cương càng luýnh quýnh bao tay hơn, giật lấy cái lọ ôm vào lòng: “Không, không có gì?”. Viên quản giáo quay trở lại, tay cầm một ít tiền và nói: “Bác ơi, đây là một tẹo tấm lòng của mấy người quản giáo chúng cháu.

Mẹ Lưu Cương liên tiếp xua tay: “Không được, không được, con bác ở đây đã khiến các cậu phải nặng nhọc rồi, sao có thể nhận tiền của các cậu được?”. Bên ngoài các tầy tuần tự quỳ rạp xuống đất, tiếng khóc thảm thiết vang đến tận đến trời xanh…  Nếu câu chuyện làm bạn cảm động, hãy nhấc điện thoại lên và bấm số của cha mẹ, chỉ để nói rằng: "Con yêu cha mẹ!"   Trà Giang   (Nguồn Blog UNESCOVUIVE).

Một lúc sau, mới có một quản giáo trẻ tuổi cố tỏ vẻ mặc nhiên nói: “Đừng khóc nữa, mẹ tới thăm con trai là một việc mừng, phải cười mới đúng chứ.

Mẹ Lưu Cương vội đứng dậy, xua tay: “Tôi không dám nhận, không dám nhận”. Một lúc lâu sau, bà mới cất lời: “Đó là… bố con.

Mở ra, trong đó là một lọ tro cốt. Mẹ Cương duỗi chân, giải đáp: “Có gì mà phải đi ô tô, đi bộ cũng được mà.

Viên quản giáo run run nói: “Làm con trai, không thể đem lại hạnh phúc cho mẹ, ngược lại còn khiến mẹ đau lòng.

Một năm không gặp, mẹ đã thay đổi đến mức cuốn hút anh ta không nhận ra được. Đã có mấy tù túng phạm trọng tội rủ anh ta vượt ngục, chỉ có điều anh ta chưa có kiên tâm thôi. Lưu Cương lắp bắp hỏi: “Mẹ, đây là cái gì vậy?”. Bố con lại ốm, tiêu mất nhiều tiền. Mẹ Lưu Cương gần như chơi còn chút sức lực nào nữa, chầm chậm ngồi xuống, mái tóc bạc trắng cứ run lên từng chập. Đợi một lúc lâu không thấy mẹ giải đáp, anh ta ngẩng lên thì thấy mẹ đang lau nước mắt: “Bụi bay vào mắt nhiều quá, con hỏi bố con à.

Anh ta gào lên một tiếng như xé lòng xé ruột: “Bố, con sẽ thay đổi…” Nói rồi, anh quỳ sụp xuống, dập mạnh đầu xuống đất. Vì rứa kiếm tiền để đi thăm con, ông ấy làm việc bất kể hôm sớm, ai thuê gì cũng làm, kết quả là bị lao lực mà chết. Lưu Cương như thường nghe thấy lời mẹ nói, mắt nhìn chăm chắm vào cái túi thứ hai.

Bác không thể để chân đất như thế mà đi bộ về được, nếu không Lưu Cương sẽ đau lòng lắm. Năm nay có dịch, mấy con lợn ở nhà đều đã chết sạch, mùa màng thì mất mùa. Sau bao nhiêu bức thư gửi đi mà không có hồi đáp, Lưu Cương nghĩ, cha mẹ đã bỏ rơi anh ta rồi.

Trong đó có bánh bao, bánh ngọt, kẹo… rất nhiều loại mà nhìn cũng biết là bà đi xin trên đường tới đây.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét